“Ợ… trước đây ta chẳng bao giờ thấy cháo hoa lại ngon đến thế, còn bánh ngô nữa, thơm phức cả lên.”
Đêm ấy, đám sơn tặc đã hai ngày đứt bữa, đói đến nỗi lưng dính sát bụng, cuối cùng cũng được ăn một bữa no nê. Mỗi người hai cái bánh ngô, một nắm rau dại muối chua, cháo hoa thì muốn bao nhiêu có bấy nhiêu. Cả bọn ăn đến no nê ợ một tiếng, co ro trong góc lều tạm tránh lũ, hí húi xỉa răng mà mặt mũi hớn hở.
Trước đây, trận mưa lớn khiến lũ quét ập xuống, cuốn phăng cả sơn trại. Nếu không có thiếu đông gia lúc bấy giờ quyết đoán, ép bằng được mọi người rời khỏi đó hai hôm trước để lên Tây Phượng Pha trú chân, thì chắc cả bọn đã bị chôn vùi dưới lòng đất rồi. Tuy nhờ phúc của nàng mà thoát chết, nhưng kho lương trong trại bị nước lũ cuốn sạch, chỉ vớt vát được hơn nửa bao lương thực. Dù đã tiết kiệm hết mức, cũng chỉ kéo dài được chưa đến ba ngày. Đến hôm nay, họ đã chịu cảnh đói ròng hơn hai ngày trời.
Khi thiếu đông gia kiên quyết chuyển thành dân tị nạn, cả bọn còn một vạn lần không muốn. Giờ nghĩ lại, mới thấy thiếu đông gia quả thật anh minh. Nếu không, họ vẫn còn phải lên núi nhổ rau bắt sâu, đói đến độ hai bên sườn dính vào nhau, miệng chua loét, chứ đâu có được ngày hôm nay.